Tôi là người vô tính

Tôi là một người vô tính. Có lẽ từ khi sinh ra, tôi đã mang trong mình một khối đá lạnh lẽo, không cảm xúc và không cảm giác. Trong xã hội nhiều màu sắc, tôi tự cảm thấy như một bức tranh đen trắng, đơn điệu và lạc lõng giữa những cảm xúc phong phú của con người khác.

Tôi không nhớ rõ khi nào bản thân mình trở thành như vậy. Có thể là do một quá trình dần dần mất đi cảm xúc, hay có thể là do một sự kiện đặc biệt nào đó đã khiến tâm hồn tôi bị ẩn lấp, không thể tiếp xúc được với thế giới bên ngoài. Nhưng điều chắc chắn, đó là một sự thật không thể phủ nhận: tôi là người vô tính.

Mỗi ngày trôi qua, tôi cứ như một bóng ma vô hình đi qua cuộc sống. Tôi không biết cảm giác vui sướng hay buồn bã, không biết nếm mùi của hoa, không biết màu sắc của bầu trời hay cảm nhận được âm nhạc trong lòng. Tôi chỉ tồn tại, nhưng không thể sống đúng nghĩa của từ "sống".

Những mối quan hệ xung quanh tôi cũng không khỏe mạnh như những người khác. Tôi không biết cách yêu thương, không biết cách chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Gia đình, bạn bè, người thân... họ đều cố gắng tiếp cận tôi, nhưng sự vô tính của tôi cứ như một bức tường không thể xuyên thủng.

Tôi thường tự hỏi liệu có một ngày nào đó tôi có thể thay đổi, có thể cảm nhận được những điều mà người khác cảm nhận. Nhưng mỗi lần tôi cố gắng, mỗi lần tôi muốn mở lòng ra, tôi lại cảm thấy mình đang chìm sâu vào sự cô đơn và tuyệt vọng hơn bao giờ hết.

Nhưng dù cho tôi có vô tính đến đâu, tôi vẫn là một con người. Dù không biết cảm xúc, không cảm nhận được tình yêu thương, nhưng tôi vẫn có khao khát được sống, được tồn tại. Và có lẽ, sẽ có một ngày, tôi tìm được con đường của mình, tìm lại được những mảnh ghép cảm xúc đã mất đi.

5/5 (12 votes)